Translate

Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2025

Cầu xin, tụng niệm để làm gì?

 TỤNG NIỆM VÀ CẦU XIN - SỰ THẬT CẦN THỨC TỈNH.



Trong lịch sử loài người, từ những nền tôn giáo lớn đến tín ngưỡng dân gian, ta đều thấy có một điểm chung: con người thường tìm đến sự tụng niệm, trì chú, cầu xin như một phương tiện, họ mong một đấng tối cao, hoặc các bậc giác ngộ, mong rằng bằng lòng thành và sự khẩn nài, họ sẽ được che chở, tha thứ, ban phúc lành, thậm chí giải thoát khỏi khổ đau. Họ tin rằng việc lặp đi lặp lại âm thanh trong mỗi đoạn kinh sẽ rửa sạch tội lỗi, tích công đức và mở ra con đường giải thoát. Tâm lý cầu xin ấy bắt nguồn từ sự bất an, sợ hãi trước khổ đau và cái c.h.ế.t. Có nhiều người khi đối diện với nghịch cảnh, và thay vì học cách đứng lên, họ lại mong có một bàn tay từ nơi siêu hình cứu rỗi. Con người sẽ nghĩ đây là bản năng tự nhiên, nhưng nếu thấu cội nguồn và sứ mệnh của linh hồn ta sẽ thấy đó là một mê lầm căn bản


.

Cầu xin, tụng niệm nghĩa là mong ai đó thực hiện mong muốn giúp mình. Nhưng hành trình của linh hồn ở nhân gian không phải là để người khác làm thay, mà là để tự thân vận động, phản ứng thông tin trong từng kịch bản tương tác để trưởng thành. Mỗi tuệ linh hóa thân làm người đều phải: đầu đội trời, chân đạp đất, gánh vác trên vai bốn hình thái của đạo – Hình thái đạo gia đình, xã hội, thầy trò, quốc gia. Một kiếp người là một cuộc chạy đua với thời gian, để ép từng đơn vị đ.ộ.c t.ố nhỏ nhất trong linh hồn, để kích hoạt tối đa thiện lương. Nếu bỏ qua hành trình ấy, cầu xin một sự giải thoát dễ dàng, thì chính là chạy chốn sứ mệnh của linh hồn.

Hãy thử suy ngẫm: một người cả đời tham lam, h.ạ.i n.g/ười, s.á.t s.i.nh vô số vì lợi ích ích kỷ bản thân, rồi cuối đời hối hận, ăn chay, tụng niệm cầu về Tây Phương Cực Lạc – liệu điều đó có khả dĩ không? Nếu như vậy thì luật Nhân Quả còn ý nghĩa gì nữa? Chân Lý Vạn Vật với hạt năng lượng nhỏ nhất cho ta thấy linh hồn chúng ta là một cấu trúc siêu vật chất, được hình thành từ cấp độ là những hạt năng lượng âm dương nhỏ nhất. Trong cuộc sống, những hành động cứu giúp hay gây tổn hại tới mọi người và vạn vật chúng ta sẽ sản sinh ra những hạt năng lượng âm dương khác nhau, mỗi hạt năng lượng được sản sinh ra nó sẽ chứa đựng thông tin của quá trình sản sinh ra nó, đó là hình ảnh, âm thanh, cảm xúc, mùi vị, màu sắc... Trong mỗi hạt năng lượng được sản sinh ra chúng sẽ cấu trúc vào bản thể linh hồn chúng ta.

Những hạt năng lượng dương là kết quả của quá trình mã hóa những thông tin tích cực (ý nghĩ và hành động mang giá trị phát triển bền vững tới vạn vật), những hạt năng lượng âm là kết quả của quá trình mã hóa thông tin tiêu cực (ý nghĩ và hành động gây tổn thương tới vạn vật). Một linh hồn yếu ớt, dễ tổn thương và dễ bộc phát b.ệ.n.h tâm, b.ệ.n.h lý là vì sản sinh ra quá nhiều hạt âm với sóng điện âm quá mạnh. Đây là nguyên nhân gốc của b.ệ..nh tật, khổ đau.

Không ai có thể xóa bỏ hậu quả của những hành động đã gieo chỉ bằng vài lời tụng niệm. Cầu mà thành, tụng mà thành, thì cả hệ thống cây nhân quả sụp đổ. Nếu mọi người chỉ cần cuối đời tụng vài thời kinh là được vãng sanh, thì sự công bằng của vũ trụ nằm ở đâu? Hóa ra người thiện lương cống hiến cả đời lại không bằng kẻ á.c chỉ biết chờ phút cuối cùng cầu tha thứ? Điều này đi ngược cơ chế chuyển sinh của vũ trụ.

Nếu cầu xin mà thành, thì chẳng còn ai phải khổ đau, nhân loại đã sớm an vui từ lâu rồi. Nếu tụng niệm mà thành Phật, thì hàng triệu người đã từng tụng kinh, gõ mõ hằng ngày lẽ ra đã thành bậc Bồ Đề. Nhưng sự thật thì không. Vì trí tuệ không sinh ra từ tụng niệm, mà từ sự thấu hiểu và thực hành đúng. Giác ngộ không phải là ngồi yên chờ phước đến, mà là hành động gánh vác sứ mệnh làm người, sống đời cống hiến. Cầu xin chính là tâm bám chấp – bám vào mong cầu, bám vào giả tướng, mà quên đi cốt lõi của tu hành. Cầu xin có thể giải toả ở một mức độ tâm lý: nó khiến con người thấy an lòng, tạm yên muộn phiền. Nhưng nó không dừng lại ở đó, nó khiến chúng ta dễ sa vào vòng xoáy: càng khổ càng cầu, càng cầu càng lệ thuộc, càng lệ thuộc càng quên đi sứ mệnh của linh hồn. Cầu xin một đấng tối cao cứu rỗi, chẳng khác nào học sinh bỏ lớp, đứng ngoài cổng trường cầu thầy giáo làm hộ bài thi. Đó là sự ấu trĩ, và chắc chắn không thể trưởng thành.

Cho nên, khi hiểu thấu, ta mới thấy: tụng niệm, trì chú, cầu xin chính là “mặc cả với nhân quả”, đó là đại mê lầm. Mê lầm ở chỗ biến tụng niệm thành phương pháp thay thế tu hành. Một người thật sự giác ngộ không còn bám chấp cầu xin, mà ngược lại, biết cảm ơn khổ đau vì nó chính là người thầy lớn. Biết tri ân vạn vật, vì trong từng sự việc, từng hiện tượng đều có bài học cho linh hồn.

Kết lại: Cầu xin, tụng niệm là biểu hiện của vô minh, là mê lầm nếu ta xem đó là con đường đi đến giải thoát. Nó biến con người thành kẻ ỷ lại, đi ngược nhân quả. Giác ngộ chỉ thuộc về những ai dám sống, dám hành động, dám cống hiến vì vạn vật. Còn cầu xin thì mãi chỉ là lời thì thầm trong vô vọng. Giác ngộ không thể vay mượn, không thể mua chuộc, không thể xin cho. Nó chỉ đến khi ta sống trọn vẹn một kiếp người với trách nhiệm, với bốn hình thái Đạo trên vai. Mỗi linh hồn phải tự thân đi qua con đường đó, không ai có thể đi thay, con đường đó đầy gian khổ nhưng cũng đầy vinh quang. Và chỉ khi bước đi trên con đường đó, linh hồn mới thật sự chuyển sinh bền vững.

Trung tâm Phong Thủy Thiên Uy


0 nhận xét:

Đăng nhận xét