Đọc nhiều sách về Huyền thuật , về các tín ngưỡng tâm linh , được cơ hội tiếp xúc nhiều cao nhân ẩn sĩ nhưng trong tôi cứ trăn trỡ mãi về một nhân vật khó hiểu: Đó là Hoàng Phong . Không biết tự bao giờ, hình ảnh về một con người tài hoa, cô độc đã ngấm sâu vào góc sâu nhất trong tâm hồn của tôi. Hoàng Phong là pháp danh của ông khi theo đạo Hoàng Cơ , còn tên thật của ông thì không ai biết chỉ nghe mọi người xung quanh hay gọi ông là ông Mười .
Ông là trưởng môn đời thứ 7 của Hoàng Cơ Đạo . Ông bái sư ở Bình Định sau năm 1970 ông vào đất Khánh Hòa sinh sống , cùng thời của ông có những đạo khác cùng truyền bá giáo lý thu hút tín đồ như đạo cao đài , đạo champa liên hoa , đạo hòa hảo …. Vùng biển hòn khói vào những năm đó là nơi thịnh đạo và không ít những chuyện ly kỳ diển ra cho tới bây giờ vẫn còn nhắc lại ….
Thời điểm giao thoa giửa chiến tranh và hoa bình vào giai đoạn này có rất nhiều người vì phải tự bảo vệ mình tư lợi riêng mà lập ra các băng hội các nhóm người , ngày thì ngủ đêm thì đi cướp trộm cắp …
Nổi cộm nhất là băng cướp ở cầu Bóng và nhóm anh em nhà Lê - Chẻo
lợi dụng chiến tranh hai băng nhóm này thu lượm súng đạn tập hợp những thành phần du thủ du thực luyện võ đi cướp bóc , chúng càng ngày càng cướp trắng trợn không ai dám chống lại , dân làm bao nhiêu phần đều đóng nạp cho chúng 6 phần , ở cái thời bao cấp ấy thì dân rất khổ đi buôn cũng phải trốn tránh thế dụ nhà nước buôn bán không được bao nhiêu lại bị cướp , dân chài thì có bao cá tôm đều phải dâng cho chúng …. Cuộc sống đã khổ nay càng khổ hơn .
Hoàng Phong lúc bấy giờ đang truyền đạo ở đây vì thấy cảnh nhân sinh thống khổ mà ông đau lòng , ông quyết định một mình dẹp yên bọn cướp ,
chỉ trong một đêm ông tay không một tất sắt đi vào hang ổ bọn cướp Lê – Chẻo đánh cho chúng chạy tán loạn , tại Nha Trang cầu Bóng ông bắt sạch toàn bộ bọn cướp xóm Bóng trả lại bình yên cho dân chúng .
Mặt dù ông không tiếc lộ danh tính khi truyền đạo nhưng trong đám cướp có kẻ biết ông , không ít kẻ van xin và ông tha cho , chúng sợ lắm khi ai đó nói lên thầy Mười là chúng cứ xanh mặt mà bỏ đi như bị ma đuổi .
Lại nói đến truyền đạo các đạo giáo hay tranh giành truyền bá giáo lý thu hút tín đồ mà dùng bùa chú để hại nhau , rồi có khi còn tập kích nhau đấu tranh vũ lực để xóa sổ đạo khác …
Ông cũng từng bị đạo khác phục kích đánh lén nhưng họ đều thất bại , không ít lần ông đi giải thư yếm cho người dân , có người còn thấy ông xuất hồn đi vào nhà để chửa trị cho người nhà bị bệnh , đến bây giờ ông vẫn là bí ẩn một giai thoại …
Với tôi thì ông như một vị thánh sống , tôi có cơ hội gặp ông hai lần nhưng ông đều từ chối chấp nhận tôi làm đệ tử , ông chọn đồ đệ nhập môn rất khắc khe , cho tới bây giờ theo tôi biết thì chỉ có nhận 5 đệ tử là Hoàng Thiên , Hoàng Vân , Hoàng Liệt , Hoàng Vũ và Hoàng Trí .
Mỗi người đồ đệ với ông là một giai thoại riêng , quả thật là danh sư xuất cao đồ vậy . Ông người có vẻ ngoài rất đơn giản dân giả , mọi người thường thấy ông duới bộ dạng một người đội nón đeo túi vải nhỏ trên vai hay đi hái thuốc trong núi .
Bên ngoài không khác gì nông dân nhưng tiếp xúc thì ôn hòa nhã nhặn kiến thức rộng lớn và mênh mông như biển , đặc biệt ông rất giỏi võ công tôi cứ nghỉ ông là tủ sách võ di động ,tuy tôi không được ông nhận làm đồ đệ nhưng vì tôi có duyên với ông lần thứ hai tôi gặp , ông có chỉ cho tôi bộ thiết sa chưởng tuy bộ võ học này nhỏ bé không so được với các đệ tử của ông nhưng cũng đủ để tôi phòng thân và rèn luyện sức khỏe .
Tuy nhìn ông nông dân chất phát nhưng bên trong con người ông lãng mạn vô cùng ,cầm kỳ thi họa, kỳ môn độn giáp, môn nào ông cũng là đại tông sư. Thậm chí ngay trong võ học, ông cũng tự mình sáng tạo ra hầu hết những lộ võ công lợi hại như Nhiếp tâm quyền ,song kỳ kiếm …
Khi chửa bệnh cho một bé bị tật ở chân , em bé ấy phải đi bằng nạn gổ ông đã sáng tạo ra Địa Tảo Hoành Thoái , bộ cước pháp dành cho các bé bị tật ở chân khi tập luyện lộ thân pháp này, đôi chân tàn tật sẽ hồi phục dần dần và có thể đi lại được.Tài năng xuất chúng của ông trong đủ mọi lĩnh vực tôi rất khâm phục ông, tôi chọn Hoàng cơ đạo là nơi dừng chân cuối cùng trong hành trình tầm đạo của mình vì ông Mười đã ám ảnh tôi cả 1 đời .....
Nguồn Hoàng Phượng Hỏa
0 nhận xét:
Đăng nhận xét